Làm sao chúng ta đo lường được tình yêu? Ấy vậy mà, hồi đó, tôi đã từng đo lường tình yêu bằng những chiếc hộp có hình trái tim, đựng những thỏi chocolate.
Hồi còn nhỏ, Valentine’s Day, là một trong những ngày quan trọng nhất trong năm của tôi. Có một số điều đã trở nên thông lệ, rồi biến thành truyền thống trong ngày này.
Bọn học trò chúng tôi thường tổ chức tiệc liên hoan và trong dịp này, đứa này trao thiệp cho đứa kia, rồi chúng tôi chia nhau những cái bánh cupcake nhỏ tròn xinh xắn như những cái chung uống trà, cùng với những viên kẹo thơm ngon. Ở nhà, trong ngày Lễ Tình Nhân, ba tôi không bao giờ quên tặng mẹ tôi một hộp chocolate thơm lừng và ngọt lịm.
Sau khi mẹ tôi mở hộp chocolate ra, mẹ chia cho sáu đứa, mỗi đứa được một miếng chocolate. Với chỉ một hộp chocolate ba tặng mẹ, nhưng đủ cho cả gia đình chúng tôi. Thật là sung sướng làm sao! Hồi đó, tôi hằng mong đợi, đến một ngày nào đó, khi chính tôi, sẽ nhận được một hộp chocolate thơm lừng, ngọt lịm do chính tay của người chồng của tôi tặng cho tôi.
Lần đầu tiên, khi chồng tôi là Keith và tôi đón mừng ngày Lễ Tình Nhân, sau khi chúng tôi đã làm đám cưới và chung sống với nhau, thì buổi sáng hôm ấy, anh ấy hôn tôi giã từ rồi vội vã đi làm như mọi ngày khác. Nhưng tôi nghĩ rằng, ngày hôm ấy sẽ là một ngày thật đặc biệt. Chắc là khi đi làm về, anh ấy sẽ mang về nhà một chiếc hộp thật xinh xắn, bên trong có đựng những thỏi chocolate thơm lừng, ngọt lịm.
Nhưng trong sự ngạc nhiên của riêng tôi, hôm ấy anh ấy về nhà mà chẳng có một món quà gì trong tay cả. Tôi chắn chắc rằng món quà anh ấy dành cho tôi, anh ấy còn để trong xe.
Tối hôm ấy, Keith chở tôi ra một tiệm ăn, loại tiệm ăn fast food, với món ăn nhanh để giải quyết cho xong bữa ăn tối – trong khi chẳng có dấu hiệu nào của một chiếc hộp đựng chocolate cả. Khi ngồi trong xe, tôi liếc nhìn về phía ghế sau. Nhưng chẳng có gì cả trên cái yên ghế.
Khi chúng tôi về đến nhà, Keith cũng chẳng nhắc nhở gì về ngày Lễ Tình Nhân cả. Tôi bắt đầu cảm thấy bực bội. Làm sao mà chồng tôi lại quên phứt đi một ngày quan trọng như thế được?
Nhận ra thái độ bất thường của tôi, anh ấy hỏi:
“Có chuyện gì vậy hả em?”
Tôi trả lời:
“Lẽ ra anh phải biết chứ” rồi tôi trả đũa lại bằng thái độ im lặng.
Dĩ nhiên là tôi cũng đâu có mua cho chồng tôi hộp chocolate nào. Nhưng ba tôi luôn luôn là người mua chocolate tặng cho mẹ tôi, chứ mẹ tôi đâu phải mua tặng ba tôi bao giờ đâu.
Đã ba ngày trôi qua sau ngày Lễ Tình Nhân ấy, mà tôi cũng vẫn không nhận được hộp chocolate nào. Cho đến thời điểm đó, tôi đã làm một cái danh sách dài thậm thượt về những điều mà chồng tôi cần phải thực hiện để cải tiến tình trạng hôn nhân của chúng tôi. Nào là thật bực mình khi anh ấy ăn chip khoai tây nướng trong giường, rồi anh ấy biết rành mạch các loại xe chạy ngoài đường, xe nào kiểu nào, đời mấy nhưng thật khó chịu khi anh ấy cho rằng những người khác đều biết rành về xe giống như ảnh. Lúc nào mà chúng tôi đi ra đường bên nhau là anh ấy thường đố tôi:
“Đố em, cái xe đó là Ford hay Chevys, có biết nó đời mấy không?”
Do vậy, ở với nhau chẳng bao lâu là tôi đã học biết cách phân biệt xe nào là Ford hay Chevys, chiếc nào chào đời năm mấy.
Nhưng phải mất đi một khoảng thời gian khá lâu, tôi mới nhận ra Keith đang kiếm cách để được tôi công nhận. Anh ấy không muốn nghe tôi đưa những câu trả lời đúng. Anh ấy muốn nghe tôi nói lời thán phục rằng: “Chèn ơi! sao anh tài giỏi, anh biết nhiều về xe cộ đến thế nhỉ”
Khi anh ấy làm việc gì với chiếc xe của chúng tôi, anh ấy thích có tôi ngồi bên cạnh rồi xem anh ấy làm. Hình như anh muốn nói rằng: “Nhìn anh đây nè. Anh có thể làm được một số việc có ích lợi và quan trọng đó chứ”. Mà thật tình, hồi đó tôi không nhận ra điều này, vì hồi đó, tôi cho mình là quan trọng hơn hết.
Cuối cùng khi tôi đề cập về cảm nghĩ của tôi về ngày Lễ Tình Nhân, Keith nói:
“Anh không phải mua tặng em một hộp chocolate để chứng tỏ tình yêu của anh dành cho em. Thật là vô nghĩa nếu vợ mà phải bảo chồng tặng cho mình một món quà.”
Tôi nghĩ rằng chồng tôi thật là một người thiếu nhạy cảm quá sức. Tại sao anh ấy không thể thấy sự việc như tôi thấy nhỉ? Hồi đó, nếu có ai nói với rằng, tôi mới chính là người thiếu nhạy cảm, thì chắc chắn là tôi sẽ không tin vào lời nhận định đó.
Cách đối xử thật tiêu cực như vậy cứ tiếp tục trong đời sống vợ chồng chúng tôi cho đến một ngày kia Keith được động viên vào quân đội, phục vụ tác chiến ở ngoại quốc. Đứa con trai đầu lòng của chúng tôi chào đời chỉ ba tháng trước ngày anh ấy ra đi. Tôi bồng đứa con trai về ở một trong một khu chung cư gần ba mẹ tôi, chờ đến ngày anh ấy được giải ngũ trở về.
Vào năm ấy, trong một ngày Lễ Tình Nhân thật đơn chiếc, ba tôi mang cho tôi một chiếc hộp có hình trái tim, bên trong có chứa những thỏi chocolate thơm lừng và ngọt lịm, vì ba tôi nghĩ rằng chắc Keith cũng thường làm vậy với tôi, khi anh ấy còn ở nhà. Tôi bật khóc. Ba tôi đâu biết rằng đó là hộp chocolate đầu tiên tôi nhận được trong ngày Lễ Tình Nhân kể từ ngày tôi lập gia đình. Tôi chẳng bao giờ cho ba tôi biết điều này. Tôi không muốn ba tôi nghĩ rằng Keith bỏ mặc, chẳng ngó ngàng gì đến tôi.
Nhưng thật ngạc nhiên, trong giây phút tôi mở hộp và nhìn thấy những thỏi chocolate, tôi nhận ra rằng từ bao lâu nay, tôi đã bám víu vào những điều thật là vô nghĩa và rỗng tuếch. Cái chiếc khăn ích kỷ đã bịt mắt tôi từ bấy lâu nay, bỗng rớt xuống. Những khái niệm của riêng tôi về một tình yêu nồng nàn lãng mạn và thế nào là một người chồng đúng nghĩa cho chính tôi, bỗng tự nhiên rủ nhau chạy trốn khỏi qua khung cửa sổ. Món quà của ba tôi đã mở đôi mắt để tôi thấy mình thật là hời hợt trong cái nhìn thật hạn hẹp của mình.
Tôi chợt nhận ra, tôi thà có được một người chồng tốt bụng, thủy chung, thương yêu tôi và ở bên cạnh tôi, cho dù có hay không có một hộp chocolate thơm lừng ngọt lịm. Cái danh sách dài thậm thượt hồi nào của tôi, kể ra hàng loạt những khuyết điểm của chồng tôi, tự nhiên cũng biến đổi theo. Thay vì chỉ thấy toàn những điểm để bực mình nhau trong đời sống vợ chồng, tôi lại chỉ nghĩ đến những điều tốt đẹp khi chúng tôi ở bên cạnh nhau. Tôi chợt nhớ chồng tôi đã biểu lộ tình yêu dành cho tôi qua nhiều cách thức mà tôi không sao có thể kể hết hay đếm cho hết được. Tôi còn nhớ trong năm đầu tiên khi chúng tôi chung sống bên nhau, chồng tôi đã ân cần chăm sóc tôi trong khi tôi bị bịnh. Anh ấy ép tôi phải uống thuốc khi tôi chống cự. Chồng tôi làm việc suốt ngày, nhưng ban đêm thì thao thức để chăm sóc lo lắng cho tôi. Đó mới chính là tình yêu. Vậy mà tại sao hồi đó tôi không nhận ra điều này nhỉ?
Keith là người chu cấp đầy đủ cho gia đình, một người cha tốt và là người hướng dẫn đời sống tâm linh cho cả gia đình. Một người phụ nữ còn ham muốn gì hơn những điều này chứ nhỉ? Những gì mà tôi từng tin tưởng là cần phải có cho một mối tình thơ mộng và lãng mạn, thực ra xuất phát từ tâm hồn mơ mộng của tôi mà thôi. Tình yêu đâu có thể đo lường được bằng những chiếc hộp chocolate, có dầu những thỏi chocolate có thơm ngon, có ngọt lịm đến mấy.
Bây giờ thì tôi đã lớn tuổi hơn và trở nên chín chắn hơn, tôi biết thật là quan trọng để chia sẻ với chồng tôi về những cảm nghĩ của mình và để cho anh ấy có cơ hội suy nghĩ về những điều đó. Tôi học được bài học là chồng tôi không thích người khác bảo ban anh ấy phải làm gì – nhưng chồng tôi thích tự ra ý kiến rồi tự quyết định lấy một mình.
Sau này, khi tôi kể lại cho Keith nghe là ba tôi đã đem lại cho tôi một cảm giác vui sướng như thế nào trong ngày Lễ Tình Nhân trong khi anh ấy vắng nhà, thì chồng tôi sau đó đã “tự ra ý kiến rồi tự quyết định lấy” và rồi bây giờ, anh ấy mua về cho tôi chiếc hộp với hình trái tim có đựng những thỏi chocolate thơm ngon ngọt lịm.
Mỗi khi ngồi nhìn lại những năm tháng chung sống bên nhau, tôi nhận ra hôn nhân của tôi thật là tốt lành làm sao. Trong năm đầu tiên, tôi thật là vụng về. Nấu nước mà cũng không xong, chiên xào món gì thì cũng khét lẹt. Một buổi tối kia, tôi nấu một món mà sách dạy nấu ăn gọi là “món trứng chiên trộn mì sợi”. Nấu xong tôi nuốt cũng không vô, nhưng Keith chồng tôi vẫn ăn hết dĩa rồi khen “món này ngon”.
Keith cũng không ngại thay tả cho con, giặt quần áo, hay nấu ăn mỗi ngày. Đúng ra, anh ấy thích nấu ăn cho cả gia đình. Bạn bè của tôi ghen tức, thèm thuồng với nỗi hạnh phúc của tôi lắm. Chồng của chúng nó chẳng khi nào nghĩ đến chuyện nấu ăn hay đả động đến việc rửa chén cả.
Bây giờ thì chồng tôi mang về cho tôi một hộp chocolate trong mỗi ngày Lễ Tình Nhân Valentine’s Day, và tôi thật thỏa lòng vì biết rằng, anh ấy tặng cho tôi những thỏi chocolate ngọt lịm thơm lừng này, chỉ vì anh ấy thương tôi - chứ không phải anh ấy bị bắt buộc phải làm như vậy.
“Better Than Chocolate” - Midge DeSart - Tùng Trân chuyển ngữ