Bị lôi cuốn do mê đắm, Nelly đồng ý bỏ trốn theo người bạn trai. Bố mẹ cô đau khổ nhưng không thể làm gì khác là cho họ kết hôn ở nhà thờ. Dĩ nhiên cô không thể nào tiếp tục học được vì cô đã có thai. Rồi con cái cứ lần lượt ra đời gần như năm một. Chồng cô tỏ ra là một người bất tài và thiếu trách nhiệm. Cuộc sống cô bây giờ thật khốn khổ. Câu hỏi: “Khi nào tôi nên bắt đầu kết bạn?”
Tôi xin trả lời: “Khi nào bạn sẵn sàng để kết hôn !”
Nhiều bạn trẻ sẽ phản đối: “Ồ, thôi nào, sao lại nói đến hôn nhân ở đây? chúng tôi chỉ thích cặp bồ thôi mà.” Thế các bạn quan niệm “cặp bồ” là gì? “Bồ” là gì? Có thể có hai nghĩa trong từ này. “Bồ” là người mà bạn có thể gọi là “người yêu” - người bạn trai hay bạn gái của mình. Bạn có người bồ này vì xem ra đó là một cái “mode” mà mình phải có. Và ngoài ra, còn có một sự rung động hấp dẫn nếu có chàng hay nàng nữa, phải không nào? Nhưng sau một thời gian, cả hai người có thể chia tay vì đâu có ý định quan hệ nghiêm túc.
Trong trường hợp này, “cặp bồ” chỉ đơn thuần mang ý nghĩa có một cuộc tình mà kết cuộc có thể là mái ấm gia đình, mà cũng có thể không. Đây là quan niệm chung của các tác giả phương tây khi viết về chủ đề này. Tuy nhiên, đối với nhiều người Philippine, “cặp bồ” là cái gì đó có ý nghĩa hơn và bền vững hơn. Nó chính là một quan hệ riêng tư đặc biệt với một người khác phái. Nó hứa hẹn một sự đính hôn và kết hôn trong tương lai.
Là người Cơ đốc, chúng ta không chấp nhận nghĩa thứ nhất. Dùng người khác như một đồ vật, một trò chơi qua đường, hay một thú tiêu khiển để giết thì giờ thì quá thấp so với tiêu chuẩn của I Cô-rinh-tô 13:4-8. Đức Chúa Trời không muốn chúng ta đùa giỡn với cảm xúc và tình cảm của người khác. Nhưng điều đáng buồn là có một số người xưng mình là Cơ đốc nhân lại phản ánh quan niệm thế gian này chẳng những trong lời nói mà còn trong hành động nữa. Thanh niên Cơ đốc đôi khi lại vấp ngay lối suy nghĩ này. Do ảnh hưởng của xã hội và thôi thúc của cảm xúc, họ thốt lên “Anh yêu em”, nhưng không hề chuẩn bị sẵn sàng cho bước tiếp theo là “Em có bằng lòng kết hôn với anh không?” Những người trẻ Cơ đốc nào ý thức được sự chủ trị của Đấng Christ trong đời sống mình phải học cách phó thác tình cảm cho Ngài và biết chờ đợi đúng thời điểm để bày tỏ tình yêu của mình.
Joel không phải là một thanh niên xuất sắc. Anh chỉ nghiêm chỉnh mời Chúa vào làm chủ đời sống anh, kể cả tình yêu của anh. Trong khi theo học y khoa, anh để ý Rhoda, một nữ sinh viên Cơ đốc đang học âm nhạc trong cùng Viện Đại Học với anh. Nhưng anh quyết định không thổ lộ cho cô hay bất cứ ai về tình cảm của mình. Anh cầu nguyện: “Lạy Chúa, nếu cô ấy chính là người mà Chúa muốn con chọn làm vợ, thì xin Ngài giữ cô ấy cho con cho đến khi con học xong y khoa.” Đức Chúa Trời đã đáp lời anh.
5năm sau anh mới có dịp thổ lộ tình yêu của mình với cô. Đến lúc đó thì không còn chút nghi ngờ nào trong tâm trí, họ biết mình là của nhau. Hiện nay, Joel và Rhoda sống sung sướng bên nhau, cùng hiệp một trong sự hầu việc Chúa, với ba cô con gái xinh xắn làm cho hạnh phúc tràn ngập gia đình. Yêu thì được rồi, nhưng yêu cũng phải biết suy nghĩ và sẵn sàng chờ đợi. Có một điều thật rõ ràng, những cô bé, cậu bé học sinh và sinh viên Cơ đốc nào vội vã muốn tìm biết xem người này hay người kia có phải là người bạn đời mà Đức Chúa Trời đã chọn cho mình không, thường không nhận được câu trả lời của Chúa vì một lẽ đơn giản: họ chưa thích ứng với hôn nhân. Chúng ta hãy đặt những điều ưu tiên của chúng ta theo thứ tự chính đáng. Trong khi còn ở ghế nhà trường, Đức Chúa Trời muốn chúng ta phải học. Chúng ta và bố mẹ sẽ vui vẻ hơn, nếu chúng ta đầu tư công sức vào việc học cũng như kết thân với nhiều bạn hữu thay vì chỉ chú ý đến một hoặc hai người đặc biệt.
Trong khi đó, chúng ta cầu nguyện và chờ đợi. Một sự chờ đợi tin quyết nơi Đức Chúa Trời. Ngài thấu hiểu nhu cầu cần có người bạn đời của mỗi người cũng như Ngài đã từng hiểu và thỏa mãn nhu cầu ấy của Ađam trong buổi bình minh của sự sáng tạo. Đavít, tác giả Thi Thiên đã động viên chúng ta: “Hãy khoái lạc nơi Đức Giêhôva, thì Ngài sẽ ban cho ngươi điều lòng mình ao ước. Hãy phó thác đường lối mình cho Đức Giêhôva. Và nhờ cậy nơi Ngài, thì Ngài sẽ làm thành việc ấy” (Thi thiên 37:4,5).