Bạn
có bao giờ cảm thấy mình đã chối Chúa trong cuộc đời không? Hãy tìm đến
với Chúa trong lời cầu nguyện. Bạn sẽ thấy Chúa sẵn lòng tha thứ cho
bạn.
Thật
thế, kẻ sống theo xác thịt thì chăm những sự thuộc về xác thịt; còn kẻ
sống theo Thánh Linh thì chăm những sự thuộc về Thánh Linh. Vả, chăm về
xác thịt sanh ra sự chết, còn chăm về Thánh Linh sanh ra sự sống và bình
an; vì sự chăm về xác thịt nghịch với Đức Chúa Trời, bởi nó không phục
dưới luật pháp Đức Chúa Trời, lại cũng không thể phục được. Vả, những kẻ
sống theo xác thịt, thì không thể đẹp lòng Đức Chúa Trời. Rô-ma 8:5-8
Nhớ
lại lúc còn nhỏ, tôi đã luôn cãi vã với chị tôi. Có lần, một người hỏi
mẹ tôi: “chúng có hợp nhau không, Peggy?” Ồ, chúng tôi chẳng hợp nhau
chút nào cả. Có lẽ bạn cũng có một người chị như thế. Tôi nhớ có lần khi
chúng tôi còn rất nhỏ, cha tôi đưa cho chị Shirley hai đồng sáu xu, mỗi
đồng cho mỗi đứa chúng tôi. Và tôi còn nhớ Shirley bảo với tôi rằng chị
đã đánh mất đồng xu của tôi. Là một đứa trẻ 4 hay 5 tuổi, tôi cố hình
dung có điều gì đó bất công trong việc này. Làm thế nào mà chị ấy biết
được rằng đó là đồng xu của tôi? Tôi thắc mắc, vì ý tôi là chúng hoàn
toàn giống nhau. Nhưng đó là những điều xảy ra khi chúng ta là trẻ con.
Tính ích kỷ là một trong những điều đầu tiên mà cha mẹ cần răn dạy con
cái, vì nó xuất phát cách hoàn toàn tự nhiên.
Thông
thường khi những đứa trẻ cãi vã nhau rồi khóc chạy đến với bố mẹ chúng
mà nói rằng có điều gì đó không công bằng thì thật sự chúng không có ý
nói điều đó là bất công. Ý của chúng là tình hình này không có lợi cho
chúng. Chúng ích kỷ và muốn bạn đứng về phía chúng. Chúng không muốn bạn
xử công bằng, không thiên vị. Đơn giản là vì điều này nghịch lại với
bản chất của chúng.
Bạn
sẽ nói: “điều ấy là tự nhiên thôi, đấy là sự tinh khôn của những đứa
trẻ”. Ồ, nhưng Đức Chúa Trời không nghĩ rằng đấy là một kiểu tinh khôn
đâu, Chúa thấy đó là xu hướng tự nhiên của con người. Về căn bản, con
người xem những gì thuộc về tự nhiên là điều tốt. Tuy nhiên chỉ có Đức
Chúa Trời là tốt lành mà thôi. Và nếu một người nào đó có bản tánh tự
nhiên, Chúa nói rằng đó là nan đề chính của người ấy. Họ cần có sự tái
sanh. Họ cần đời sống thuộc linh.
Ở nước Anh, có một tấm văn bia trên bia mộ khắc thế này:
“Nằm đó một người đau khổ chỉ biết sống cho bản thân mình,
sống không vì mục đích gì cả mà chỉ biết tích góp của cải
Bây giờ ông ở đâu và sinh sống ra sao
không ai biết đến và cũng chẳng ai quan tâm”.
Thật
là một điều kinh khủng. Nếu người đàn ông ấy thật sự xem mình là trung
tâm, thì điều kinh khủng xảy đến với ông đấy là ông đang sống trong sự
cô đơn, vì tôi tin rằng đấy chính là địa ngục: sống cô độc trọn đời.
Không ai khác sẽ ở đó, chỉ còn cái tôi ích kỷ của bạn, tách rời khỏi Đức
Chúa Trời, tách rời khỏi tình bạn bè tốt đẹp. Quả thật, sự thật không
phải là “Ông ta đang ở đâu và sống ra sao, không ai biết đến ông và cũng
chẳng ai quan tâm đến ông” vì Kinh Thánh đã dạy và Chúa Jêsus đã nói
chúng ta sẽ bị tách rời khỏi Chúa mãi mãi nếu như chúng ta không để Chúa
tác động đến bản chất tự nhiên của con người chúng ta.
Thế
giới có thể nói rằng ‘tự nhiên’ là tốt đẹp, nhưng Cơ Đốc Nhân không thể
nào tin điều đó nếu tâm trí họ vẫn mang tội lỗi – và rồi họ sẽ lãnh
những hậu quả do bản chất ích kỷ của mình.