Để cho gia đình hoạt động hợp theo chương trình của Đức Chúa Trời thì mỗi thành viên của nó phải làm tròn bổn phận cao quí của mình.
Vợ chồng
Đức Chúa Trời đã tính hôn nhân là một trong những chương trình của Ngài, gọi là gia đình. Thật vậy, Ngài phán : “Loài người ở một mình thì không tốt nên ta sẽ lập nên một kẻ giúp đỡ giống như nó” (Sáng 2:18). Nhưng Đức Chúa Trời đã dựng nên người nữ từ trong thân thể của người nam và rồi Ngài đặt ra một luật cho họ là người nam và người nữ sẽ trở nên một thân qua hôn nhân (Sáng 2:24)! Đây quả thật là một sự mầu nhiệm (Êphêsô 5: 32–33)!
Để duy trì sự hiệp nhất nầy, Đức Chúa Trời thiết lập các luật lệ rõ ràng để cả hai phải tuân theo. Các luật đó là:
1. Chớ từ chối nhau: Đây là lời dạy của Phaolô trong 1Côrinhtô 7: 3-5 về mối quan hệ trong hôn nhân. Điều này có làm bạn ngạc nhiên không? Kinh Thánh có nhiều chỗ nói về cách sử dụng tình dục sai quấy, nhưng đây là phân đoạn Kinh Thánh hầu như duy nhất dạy về quan hệ tình dục đúng đắn. Và dĩ nhiên mối quan hệ tình dục đúng đắn được giới hạn trong hôn nhân mà thôi
Hôn nhân bắt đầu với sự hiệp nhất về xác thịt của vợ chồng (Sáng 2: 24). Đó là điều rất tự nhiên và Kinh Thánh ban cho chúng ta một qui tắc để duy trì sự hiệp nhất nầy. Theo quy luật nầy thì mỗi bên phải làm thỏa mãn nhu cầu tính dục cho nhau, vì họ không còn làm chủ thân thể mình nữa mà người nầy thuộc về người kia và ngược lại. Nếu vợ chồng tuân theo quy luật này thì hôn nhân của họ sẽ hạnh phúc và chuyện ngoại tình sẽ không thể xảy ra.
2. Phải chung thủy: Khi một người nam và một người nữ đã thành hôn trong Chúa thì họ hứa chung thủy với nhau. Nhưng Đức Chúa Trời muốn những lời hứa nầy phải được tôn trọng trong đời sống hôn nhân của họ. Cả hai chồng và vợ phải nhớ rằng thân thể của họ, trước hết thuộc về Chúa và kế đến là thuộc về nhau.
Sứ đồ Phaolô nhấn mạnh rằng nếu một Cơ Đốc Nhân mà để thân thể mình phạm tội tà dâm thì người ấy làm cho chi thể của thân thể Đấng Christ trở thành thân thể của điếm đỉ! Vì thân thể của người ấy là một chi thể của Đấng Christ (1Côrinhtô 6:15-17). Tương tự như vậy, người vợ hoặc chồng mà kết hiệp thân thể mình với người khác là họ đang kết hiệp thân thể của họ với thân thể của người kia, người không phải là vợ hoặc chồng chính thức.
Vì vậy, việc không chung thủy là một việc dị thường, đó là sự hiệp nhất của một phần thân thể của vợ chồng với thân thể của người khác. Do đó, chúng ta không lấy gì làm ngạc nhiên khi thấy nó đã đem đến sự bất hạnh trong hôn nhân.
3. Đừng phân rẽ những gì Đức Chúa Trời đã kết hợp. Chúa Jêsus nói rằng từ giờ phút 2 người nam và nữ liên kết với nhau như vợ chồng thì họ không còn là hai nữa. Từ đó trở đi họ là một vì Đức Chúa Trời đã kết hợp họ (Mathiơ 19:6). Theo quy luật nầy thì việc ly dị cũng là một việc dị thường vì sự can thiệp vào đời sống của một người là vấn đề thuộc về Đức Chúa Trời. Vợ hoặc chồng không được li dị nhau bởi vì họ không có quyền chia rẽ những gì Đức Chúa Trời đã phối hiệp.
Mặc dù li dị được cho phép dưới thời Cựu ước, nhưng chúng ta đừng quên Chúa Jêsus có dạy rằng việc li dị được cho phép bởi con người cứng cõi, khó dạy (Mathiơ 19:8). Quy luật nầy được Đức Chúa Trời thiết lập từ buổi ban đầu nên không bao giờ bị hủy bỏ.
4. Yêu nhau:
Tư tưởng nam nữ lấy nhau vì tình yêu lãng mạn đã được thời đại văn minh ngày nay chạy theo một cách phổ biến. Tình yêu được xem như là sự thu hút lẫn nhau giữa một người nam và một người nữ và khi sự thu hút này chấm dứt thì hôn nhân rạn nứt. Nhưng ngược lại, Kinh Thánh truyền lệnh cho vợ chồng phải yêu nhau (Êphêsô 5:25, Tít 2:4).Vì nếu cặp vợ chồng nào nghĩ rằng hôn nhân của họ đã chấm dứt vì họ không còn yêu nhau nữa thì đây là lúc họ bắt đầu yêu nhau đó là cách họ vâng lời Chúa vậy.
Tư tưởng về tình yêu của Kinh Thánh là gì? Nó hoàn toàn không có nghĩa chỉ là một sự thu hút về thể xác và xúc cảm. Có nhiều sự thỏa mãn rất ích kỹ trong loại tình yêu đó. Ngược lại, tình yêu mà Kinh Thánh dạy là loại tình yêu vị kỹ. Mỗi người chồng hoặc vợ, đều nghĩ về điều họ có thể cho nhau. Đó là loại tình yêu mà sứ đồ Phaolô dạy trong 1Côrinhtô 13:4-7. Đó là loại tình yêu có thể giữ chiếc tàu của hôn nhân cứ nổi trên biển đời đầy sóng gió nầy.
5. Thuận phục nhau: Thuận phục là điều cần thiết trong hôn nhân Cơ đốc. Sự thuận phục này bao gồm sự thuận phục nhau và sự thuận phục đặt Chúa dự phần trong đời sống chung. Sự thuận phục nhau là cùng tìm một cách để giải quyết các nan đề về sự hiểu biết và mối quan hệ với nhau mà đôi khi có gây ra rắc rối trong đời sống hôn nhân. Sự thuận phục nhau là nền tảng cho sự vững bền và hòa hợp trong hôn nhân. Sự phó mình của Đấng Christ cho môn đồ Ngài cho chúng ta một gương đẹp đẻ về phẩm chất bền bỉ của sự thuận phục (Giăng 13:1).
6. Tôn trọng lẫn nhau: Vợ chồng cần phải có sự tôn trọng lẫn nhau ngay cả khi người kia dường như không xứng đáng với mình (Êphêsô 5: 33, 1Phierơ 3 :7). Họ cần có sự quan tâm đúng mức đối với nhau, cũng không được xem ai có sự quan tâm đúng mức đối với nhau, cũng không được xem ai là người thấp kém hơn hoặc ai ở dưới quyền ai vì cả hai đều là một. Điều này cũng tương tự như sự tự hạ mình xuống. Người vợ phải tôn trọng chồng bởi vì chồng là người có uy quyền mà Đức Chúa Trời đặt trên vợ; chồng cũng phải tôn trọng vợ bởi vì nàng là người bạn đồng hành mà Đức Chúa Trời đã ban cho anh và cũng là người sẽ cùng anh nhận lãnh cơ nghiệp của sự sống (1Phierơ 3 :7).
CS1311 CƠ ĐỐC NHÂN CÓ TRÁCH NHIỆM - http://truongkinhthanhtructuyen.weebly.com/